Gọi tên anh trong nỗi buồn lặng lẽ của Jasmin...
Lời buồn nào em đã gọi anh
vọng mãi chân mây
đong đầy nỗi nhớ
tiếng em gọi
hao gầy vầng trăng cũ
Bài
thơ mở đầu với "lời buồn...", người thiếu phụ nói chuyện với người yêu
dấu trong tâm tưởng hay chị trải lòng mình? Chị gọi tên anh trong nỗi
nhớ đong đầy, tiếng chị vọng mãi chân mây, tiếng vọng ấy vượt qua không
gian và thời gian, tiếng vọng ấy đưa chị trở lại với ngày xưa yêu
dấu.Chẳng hiểu sao khi đọc những dòng thơ này tôi cứ hình dung ra hình
ảnh người thiếu phụ trong đêm trăng khi mờ khi tỏ, ngước mắt nhìn
trời ngăn dòng nước mắt muốn tràn khỏi bờ mi và chị bắt gặp "vầng trăng
cũ". Phải rồi, vầng trăng hò hẹn của chị đã "hao gầy" bởi tháng năm,
vầng trăng kỷ niệm tình yêu của anh chị không còn viên mãn tròn đầy mà
khuyết hao bởi nỗi nhớ mỏi mòn...Hình ảnh thơ ở đây được tác giả lựa
chọn đến là khéo:vầng trăng đêm nay không viên mãn tròn đầy của hạnh
phúc mà là vầng trăng hao khuyết như nói hộ tâm trạng của cô gái với mối
tình không trọn vẹn... Chẳng thế mà Phi Tuyết Ba đã phải " thầm tiếc"
khi đặt câu hỏi một cách ám ảnh:"Sao anh lại ngỏ lời/Vào một đêm trăng
khuyết..."
Cùng
nỗi nhớ đong đầy chị bơ vơ giữa dòng đời mênh mông cuộn chảy, chị thảng
thốt tìm anh. Chị những muốn thấy một dấu vết thân quen trong cái tấp
nập, hối hả của"người
chen người, lấn dài trên phố", chị muốn thấy một bóng hình kỷ niệm, một
khoảnh khắc xưa cũ một chút, một chút thôi cũng được để an ủi, để làm
chị ấm lòng. Nhưng những câu thơ như những tiếng thở dài kéo chị về thực
tại:
Em tìm anh giữa dòng đời cuộn chảy
chỉ thấy xa lạ
không dấu vết thân quen
người chen người lấn dài trên phố
Phố
đông, ồn ào, náo nhiệt nhưng chị vẫn cảm thấy vắng lặng hoang vu
hay hồn chị hoang vu.Nỗi cô đơn nào hơn nỗi cô đơn của trái tim yêu đơn
phương "lặng lẽ"gặm nhấm nỗi buồn da diết, đẫm đượm.Tôi đọc được cái
mong mỏi trong cô đơn, cái bất lực, thất vọng, cái quặn thắt trong trái
tim đơn phương bị bóp nghẹt của chị qua từng con chữ:"Mình em lặng lẽ
bên dòng người hối hả". Bơ vơ, lạc lõng cô chẳng muốn hoà nhập vào dòng
người, chị "lặng lẽ"tránh sang "bên"để ngược thời gian về với miền ký
ức. Tôi không biết hai người xa nhau vì lý do gì nhưng tôi hy vọng rằng
có người nhớ mình , thầm gọi tên mình như vậy thì "người ấy" của chị
chắc cũng bồn chồn sốt ruột, cũng linh cảm được nỗi nhớ và trở về bên
chị. Chắc cũng suy nghĩ như tôi nên chị không ngừng "nhặt" những "hy
vọng" mong manh, "gom góp niềm tin"và "miệt mài tìm mãi bóng hình
anh"như con ong chămchỉ cần cù. Hy vọng ấy, niềm tin ấy tiếp sức cho
chị, cho chị dũng khí để chị sống tiếp để nhớ và để chờ đợi...
Đêm hoang dại,giấc mơ khuya thẫn thờ
em vẫn cô đơn
vẫn đợi chờ
giọt buồn lặng lẽ vẫn rơi
vẫn gọi tên người dấu yêu ơi!
Trong tim
chị hình ảnh anh ăm ắp đầy. Hình ảnh ấy theo chị vào giấc mơ hoang dại.
Chị gọi tên anh bên gối chăn kỷ niệm, chị tìm trong mơ nụ hôn anh nồng
nàn, vòng tay anh xiết chặt. Đôi mắt xưa ấy nay đâu rồi...?Tất cả những
ước muốn, những cồn cào chờ đợi, những hi vọng, những mơ tưởng về một
tình yêu dịu ngọt đã trở về trong giấc mơ khuya của chị...Để rồi, khi
tỉnh dậy, chị thảng thốt, chị thẫn thờ bởi ước mơ khiêm nhường là có anh
bên mình mãi xa vời, chị thẫn thờ bởi nỗi cô đơn... Vẫn biết là không
thể, vẫn biết là đơn phương nhưng chị "vẫn" không ngừng chờ đợi, "vẫn"
để giọt buồn lặng lẽ rơi và hằng đêm chị vẫn thầm gọi "người yêu dấu
ơi!"...Từ "lặng lẽ" trở lại một lần nữa như làm nỗi buồn tăng tiến...
Lúc trước chị "lặng lẽ" tách mình ra khỏi đám đông, ra khỏi hiện tại để
trở về với ký ức, để tìm mãi bóng hình anh trong hi vọng mong manh còn
bây giờ những giọt nước mắt u buồn "lặng lẽ vẫn rơi" vì nhớ nhung, vì
chờ đợi...Lời thơ như mạch suối nguồn tuôn chảy, thể thơ tự do cho phép
tác giả thả hồn vào các cung bậc tột cùng cảm xúc của một tình yêu đơn
phương làm người đọc cũng rưng rưng...
Có
thể ai đó cho chị là dại dột, là tự làm khổ mình hay chê chị mù quáng
trong tình yêu nhưng với tôi, tôi đồng cảm với chị bởi tôi nghĩ ai có
thể điều khiển được trái tim yêu, trái tim thuỷ chung với một tình yêu
đơn phương... Trái tim ương ngạnh cuả chị, nỗi nhớ mang tên người dấu
yêu, giọt buồn lặng lẽ rơi của chị đã làm tôi xúc động.
Xúc
động lắm chứ bởi có thể ai đó cũng có những nỗi nhớ được gọi thành tên
hay thảng thốt giật mình bởi một màu áo quen hay một khung cảnh dấu yêu
xưa nhưng để viết được cảm xúc đó nên thơ thì không phải ai cũng làm
được.
Xúc
động lắm chứbởi sự dũng cảm trải lòng của người thiếu phụ đã nói hộ tâm
trạng bao người để ai đó thấy thấp thoáng bóng mình trong đó... Xúc
động lắm để trân trọng hơn cái hạnh phúc viên mãn, đủ đầy mà mình đang
có. Cảm ơn chị và cảm ơn bài thơ rất hay của chị, Jasmin à!
Làm sao chuyển nhà sang đây hết được hở Tím?
Trả lờiXóa