Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Em sẽ đến! Vâng, em sẽ đến!

Em sẽ đến! Vâng, em sẽ đến!
22:34 1 thg 2 2010Công khai5 Lượt xem 73
Em sẽ đến!
Nhạc : Lương Hải
Thơ: Nguyễn Lam Điền
Em sẽ không đến bên anh lúc anh buồn
Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi
Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa
Em không đến đâu nếu anh lạnh giá
bởi trái tim dẫu có bừng lên như lửa,
rồi cũng có ngày lửa tàn.
Em không thể theo bước chân lang thang.
Khi anh cô đơn một mình trên phố vắng
Bởi tình yêu không giản đơn là những nụ cười
Nên em không đến đâu nếu anh đang hạnh phúc.

Chỉ khi nào
Chỉ khi nào người đàn ông trong anh bật khóc.
Em sẽ đến để thấm ướt những gịot tâm hồn
trên đôi mắt của anh
Chị VC tem cho Tím đấy nhé, Tím mang về khoe ...Hihi...
 Lời bình:
     Lần đầu tiên tiếp xúc với bài thơ này qua lời hát mượt mà của ca sĩ Thuỳ Dung . Những ca từ nhấn nhá ngân lên theo nét nhạc khiến tôi nghe một lần và thuộc luôn bài thơ. Ông xã trêu: " Ơ, cái con mụ này nó dở hơi rồi...". Hihi...
     Khi thanh âm bật lên những ca từ cứ như run lên cùng tâm trạng của nhân vật em trữ tình trong bài hát.Chị nói với anh hay chị tự nhủ lòng mình tôi cũng phân vân chẳng biết và hôm nay trong buổi chiều chớm xuân ngập nắng, trong cảm giác từng nỗi ngập ngừng của buồn vui chưa tách bạch như mùa xuân còn chưa sang hẳn, của một chút cô đơn, bài thơ đó lại trở về.
Em sẽ không đến bên anh lúc anh buồn
Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua đi
Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa
     Đọc thoáng qua người ta có thể thấy cái gì đó như phi logic "lúc anh buồn" là lúc anh cần sự sẻ chia, an ủi, cần người bạn tâm giao vậy mà lúc đó "em sẽ không đến bên anh".Chị không quan tâm đến cảm xúc của anh hay chị so đo ngần ngại rất có thể khi tâm trạng buồn rầu người ta rất dễ hiểu lầm...Phải vậy không? Hai câu thơ tiếp theo đã trả lời cho điều đó. Chị không đến bên anh bởi chị sợ khi nỗi buồn qua đi, cái cảm giác cần người chia sẻ sẽ qua đi và lúc ấy anh sẽ thay đổi, chị sẽ nhạt nhoà trong mắt anh, chị buồn.
    Cùng một nghĩ suy như thế, chị nhủ lòng không đến bên anh khi anh "cô đơn" lúc anh "lạnh giá" bởi chị biết cái cảm xúc nồng nàn ấm áp dẫu có lúc sẽ "bừng lên như lửa" kia cũng chỉ là khoảnh khắc, chị sợ lắm sự tổn thương bởi "lửa" rồi có lúc cũng sẽ "tàn".Những dẫn dụ, những trăn trở của chị khiến người đọc mênh mang. Có phải vì chỉ nghĩ cho riêng mình nên chị rụt rè? Có phải sợ thất bại nên chị chỉ lẳng lặng dõi theo những bước anh đi mà chẳng dám bày tỏ tình cảm của mình, chẳng dám đến bên anh? Từng cung bậc cảm xúc đơn lẻ trên đây đã phải là tình yêu? Buồn, vui, cô đơn, lạnh giá hay hạnh phúc nó mong manh là thế, nó chập chờn, hư ảo là thế khiến chị phân vân, khiến chị bâng khuâng nghĩ về một tình yêu son sắt, thuỷ chung. Chị biết, những cảm xúc ấy, không có chị, anh cũng có thể vượt qua, chị chẳng muốn mình bị tổn thương về sự ảo tưởng của chính mình.
    "Em sẽ không đến", "em sẽ không đến đâu" được nhắc đi nhắc lại nhiều lần như một sự dằn lòng, như một sự kiếm chế xúc cảm đang dâng lên trong lòng. Người đọc cảm nhận được sự cố gắng khó khăn của trái tim đa cảm bàng bạc ánh lửa yêu đương.Chị muốn đến lắm chứ, chị muốn cùng anh sẻ chia những vui buồn, chị muốn cùng anh tận hưởng những đắm say hạnh phúc nhưng chị biết"tình yêu không đơn giản là những nụ cười" nên chị đã cưỡng lại trái tim mình bằng lời khẳng định mà yếu ớt mệt nhọc như hơi thở nhẹ"em sẽ không đến đâu".Yêu anh,hơn ai hết chị mong anh vui vẻ và hạnh phúc, chị lặng lẽ dõi theo nhưng bước anh đi, chị âm thầm đứng ngoài cuộc sống của anh, vui buồn theo cảm xúc của anh.Khó khăn biết bao, chật vật biết bao nhưng chị vẫn không muốn cuộc sống của anh bị xáo trộn và lời khẳng định"em sẽ không đến đâu" khiến người đọc cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
     Nếu cứ miên man như thế, có thể ai đó sẽ cười chị thật hèn nhát, có thể ai đó sẽ cho rằng chị thật yếu đuối khi chẳng dám yêu, chẳng dám bày tỏ tình cảm của mình.Nhưng khổ thơ cuối như một câu trả lời cho tất cả. Khi người đàn ông khóc là chả còn gì cả, khi người đàn ông bật khóc là khi sự yếu đuối, khổ đau chẳng thể nào mà đong đếm được.Lúc ấy, chị biết, anh cần lắm một bàn tay dịu dàng, cần lắm một tâm hồn đồng điệu để sẻ chia, để yêu thương.Và chị sẽ dịu dàng "em sẽ đến".Phải, "em sẽ đến" bên anh để cùng anh tìm sự bình an cho tâm hồn bằng việc học cách yêu thương và tha thứ mỗi ngày, kể cả tha thứ cho chính mình. Mạnh mẽ, quyết đoán đến không ngờ.
    Ca từ giản dị, giai điệu nhẹ nhàng nửa như nhủ lòng nửa như phân trần với người yêu dấu.Khép lại rồi mà người nghe, người đọc vẫn thấy bâng khuâng bởi cách yêu thương dịu dàng và đầy chất nhân văn. "Em sẽ đến để thấm ướt những giọt tâm hồn/ trên đôi mắt của anh" Cái mạnh mẽ quyết đoán của chị động viên khích lệ anh, bàn tay nhỏ bé dịu dàng kia sẽ làm dịu đi cái đắng cay, cái mất mát đã khiến anh rơi nước mắt.Và tình yêu được góp gom, dịu ngọt, tròn đầy.
     Viết đến đây, với tư cách là một phụ nữ, tôi thực sự khâm phục chị và chợt bâng khuâng: Có được một hồng nhan tri kỷ như chị, anh thật may mắn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét